Ba mươi năm, chưa về thăm lại
quê nhà
Ba mươi năm, quê người làm
thân lữ thứ
Ba mươi năm, hững hờ Xuân lướt
trôi qua
Thương tiếc ngày yêu dấu cũ xa
mờ xa
Ba mươi năm, chưa về gặp lại
mẹ già
Ba mươi năm, nghe lòng đầy mưa
với gió
Ba mươi năm, nắng chiều hiu hắt
phôi pha
Nhớ mẹ hiền chiếc bóng nơi
phương trời xa
Sài gòn ơi, giờ này cách
xa phương trời
Từng ngày, tim hướng về quê cũ bùi
ngùi
Sài gòn ơi, mong sao có một đổi
dời
Một ngày, Sài gòn nắng tưng
bừng reo vui
Mẹ hiền ơi, bao năm ngóng trông
chờ đợi
ngày đoàn viên. Cho vơi bớt
những ngậm ngùi
Từng mùa Xuân, tháng ngày ngơ ngác
trông mong
Mẹ cố nén đau thương trong tận đáy
lòng
Sài gòn ơi, mong ngày về lại
Sài gòn
Nhìn đường xưa cây cành
lộc non đơm lá
Sài gòn thơ sẽ hết những
ngày gió mưa
Ngàn hoa thắm khoe màu trong nắng Xuân
mơ
Bảo Trân |